Tâm sự khi chạy xe đêm trên các cung đường ở Việt Nam
Đã rất lâu mới đi công tác mà chạy xe đêm. Lần này đi xuyên 2/3 nước Việt trong thời gian 24h. Đơn giản là muốn đi đường bộ, thay vì máy bay.
Với mình, chạy xe một quãng đường 1500km giống như người ta lái xe về quê ở Vinh hay Lào Cai vậy.
Cao tốc Ninh Bình đi Nghi Sơn mới khánh thành nhưng chắc sắp đạt công suất thiết kế với lưu lượng xe đi đêm khá đông đúc. Phần lớn là xe container, xe tải. Bụi mù mịt từ hai cái nhà máy xi măng khiến cho màn đêm như có sương mờ giăng giăng...
Vấn đề của tuyến cao tốc này vẫn là "hai làn, hạn chế tốc độ và chưa có trạm dừng nghỉ". Kinh nghiệm lái xe mấy chục năm của mình thấy rằng "cảm giác lúc lái xe con chạy đường cao tốc dài, không có gì khó chịu hơn khi phải đi đều đều 70- 80km/h. Đây là tốc độ gây buồn ngủ nhất".
Tốc độ tốt nhất trên đường cao tốc Việt Nam mà không gây buồn ngủ là khoảng 90-110km.
Ngoài kia, làng quê đang dần chìm trong giấc ngủ. Những ánh đèn vàng hiu hắt soi trên bậc thềm nhà cũ kỹ, mờ mờ dưới màn đêm cho một cảm giác buồn bã và cô quạnh đến lạ.
Không biết những người sống trong căn nhà đó họ buồn hay vui? Họ hạnh phúc hay họ cũng cô đơn như cái bậc thềm rêu dưới ánh điện heo hắt kia...
Bãi Vọt thời 1973-1989 là địa điểm mà C7, đoàn xe tải quá cảnh Việt - Lào nổi tiếng lấy làm tổng hành dinh, một thị tứ đầu mối buôn hàng mỹ phẩm Thailand, gỗ Lào sầm uất một thời, giờ thành thị xã Hồng Lĩnh vắng ngắt khi mới 22h đêm.
Quán ăn đêm lèo tèo vài thanh niên xăm trổ đang ngồi nhậu, phì phèo thuốc lá chém gió. Cảm giác cuộc sống đang trôi rất chậm rãi, chỉ bị cắt ngang bởi tiếng xe container ầm ầm rú ga xé vụn cái không khí ngơ ngác tỉnh lẻ khuya khoắt.
Vợ mình nhắn tin hỏi ba có đi qua "những thị trấn hiu quạnh, hàng quán tủ kính bụi bặm im lặng bé nhỏ buồn bã" mà mẹ hay nói đến không? Mình trả lời, khung cảnh như thế phải đi lên các tuyến đường xương cá ngang trục Quốc lộ 1, vài thị tứ dường như bị quên lãng, lạc lõng và có vẻ những con người sống ở đấy họ cũng chẳng màng đến phồn hoa.
Nơi đô thị đông đúc, áp lực cuộc sống khiến con người đôi khi cứ phải gồng mình với những lo toan, với những kế hoạch cuộc đời hay cả việc phải chống chọi với những mưu đồ mà vài chục năm trước cứ tưởng nó không thể xảy ra ở Việt Nam, khiến không còn thời gian cảm nhận được ngoài kia vẫn có một cuộc sống rất chậm rãi, tưởng như đơn điệu nhưng thật ra nó đơn giản, không bị những nhu cầu vật chất lớn lao cuốn đi...
Đôi khi chỉ là vài chén rượu đêm, điếu thuốc lá, chém gió vài ba câu chuyện, hơi tưng tưng là về nhà ôm vợ ngủ, đó cũng là hạnh phúc.
Bãi Đá Nhảy, Nhật Lệ Đồng Hới, cầu Đông Hà, Thành cổ Quảng Trị và cố đô Huế trôi ngang cùng tốc độ xe.
Tảng sáng, Lăng Cô và đỉnh đèo Hải Vân vài áng mây bay lững lờ, bình minh đỏ ối từ từ trồi lên dưới mặt biển xanh ngọc, đỗ xe, vươn vai hít thở bầu không khí trong lành, đắm chìm trước không gian bao la, đang bừng lên dưới ánh sắc vàng óng của mặt trời...
Đó là lúc cảm thấy mình như được thiên nhiên reset lại vậy.
Bài mới
Theo các Nghị quyết của Ủy ban Thường vụ Quốc hội, từ ngày 01/01/2025, cả nước sẽ có thêm 1 thành phố trực thuộc Trung ương và 2 thành phố trực thuộc tỉnh. Trong đó, TP. Huế sẽ chính thức trở thành thành phố trực thuộc Trung ương, là thành phố thứ 6 trong cả nước sau Hà Nội, TP.HCM, Hải Phòng, Đà Nẵng và Cần Thơ.